Buồn vì chồng quá cả nể

(bao phu nu) – Mỗi lần đọc tin nhắn chị em nhà chồng gửi lên mà tôi không kìm nén được cơn bực bội. Trên màn hình điện thoại là dòng tin nhắn nhảy nhót như trêu ngươi tôi: “Thím đi mua hộ cháu mấy hộp sữa ngoại nhé! Ở Hà Nội mới có sữa xịn chứ ở đây toàn hàng giả, hàng nhái. Anh chị không yên tâm”…

Yêu anh, quyết định lấy anh, tôi cũng lường trước được những khó khăn, vất vả ngay sau lần đầu tiên về ra mắt mẹ anh. Quê anh ở một huyện miền núi nghèo của tỉnh Nghệ An. tam su tham kin cua phu nu – Tuy quê nghèo nhưng điều kiện kinh tế gia đình anh cũng thuộc vào diện dư dả so với những người dân quanh vùng. Cũng vì thế, cả 3 anh chị em của anh đều được ăn học tới nơi tới chốn. Chị gái anh giờ đang làm giáo viên một trường THCS ở ngay thị trấn gần nhà còn em gái anh cũng đã đi làm kế toán tại một công ty. Điều kì lạ là, dù có công ăn việc làm đàng hoàng và có thu nhập không đến nỗi nào nhưng chị em anh lại có sở thích “xin xỏ”, “nhờ vả”… Điều đó làm cho tôi cảm thấy cực kì khó chịu.

blog tam su – Nhà tôi chỉ có hai chị em gái, chị gái lấy chồng ngay gần nhà nên sau khi kết hôn, anh ở rể nhà tôi. Cũng vì không phải “gánh” thêm tiền thuê nhà trọ cùng hàng trăm khoản chi lớn nhỏ phát sinh khác mà vợ chồng tôi có đồng ra, đồng vào, có phần “rủng rỉnh” hơn nhiều cặp vợ chồng trẻ khác. Chồng tôi là một người đàn ông rất yêu vợ và có trách nhiệm với gia đình.

Ở nhà vợ, mỗi tháng, anh đều chủ động dành ra một khoản nhất định cho những chi dùng trong cuộc sống để đóng góp tiền chợ búa với bố mẹ tôi. Đồng thời, chúng tôi cũng dành một khoản gửi về quê biếu mẹ anh. Với số tiền hơn 3 triệu đồng hàng tháng, tôi nghĩ với mức chi tiêu ở quê là dư dả cho cuộc sống. Số còn lại, chúng tôi tích cóp để lo cho 2 con nhỏ sau này.

Ức chế vì chị, em chồng suốt ngày vòi vĩnh xin tiền

Sẽ không có gì để than phiền nếu chồng tôi không có tính “cả nể” với chị, em gái của mình. Chúng tôi lấy nhau được 1 năm thì em gái anh cũng lên xe hoa về nhà chồng. Ngày cưới em, vợ chồng tôi phải lo từ mâm cỗ, tiền phông bạt bàn ghế đến của hồi môn cho em. Vừa chân ướt chân ráo quay về Thủ đô, em gái anh đã nhắn tin nhõng nhẽo với anh trai: “Em vẫn chưa có xe máy, anh nhanh gửi tiền về để em mua xe đi làm nhé”. Máu nóng của tôi bốc lên tận đỉnh đầu. Tiền cưới xin của em anh, chúng tôi còn phải vay thêm cả của bố mẹ đẻ tôi đã lo cho đủ, vậy mà em anh còn chưa hài lòng. Nó nghĩ anh nó đi nhặt được tiền sao? Nhắn tin lại cho cô em chồng, tôi chỉ nhận được những câu nói hỗn hào, xấc xược: “Chị muốn anh ấy giữ hết tiền cho nhà chị chứ gì? Tôi xin anh tôi chứ không xin chị”… Sau ngày ấy, vợ chồng tôi giận nhau và tôi cũng thầm nhủ sẽ không bao giờ đặt chân về nhà anh nếu em anh không xin lỗi tôi tử tế.

Những lần sau, tôi biết, đều đặn hàng tháng, em anh vẫn luôn kiếm lý do nọ, cái cớ kia để lúc thì gọi điện, khi thì nhắn tin vòi vĩnh anh trai gửi tiền để mua sắm, ăn chơi. Đã vậy, cứ dăm bữa nửa tháng, chị gái anh lại nhờ vả chú thím nào là mua hộp sữa, đồ chơi, quần áo cho cháu vì “đồ ở thành phố tốt hơn, đảm bảo hơn”. Tuyệt nhiên, chưa khi nào chị hỏi được một câu: “Chú thím mua hết bao nhiêu để chị gửi”. Chẳng lẽ, mua cho cháu, tôi lại đòi tiền chị?

Không dám nói gay gắt với chồng nhưng nhiều lần tôi nhỏ to nhắc nhở anh phải có thái độ rõ ràng với chị và em gái. Đành rằng nếu chị và em khó khăn, chúng tôi vui vẻ, sẵn sàng giúp đỡ, đằng này họ đâu đến nỗi úi xùi. Ai cũng ở nhà cao, cửa rộng, công việc đàng hoàng trong khi chồng tôi vẫn còn sống nhờ gia đình nhà vợ, vẫn còn nhờ bố mẹ tôi gánh vác một phần chi phí sinh hoạt. Vợ chồng tôi cũng đâu phải ông to, bà lớn gì để có thể “bao” được cả gia đình nhà anh?

Lần nào tôi nói, anh cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi đâu lại vào đấy. Trước đây, mỗi tháng, chúng tôi đều để dành ra một khoản tiết kiệm hàng tháng nhất định nhưng 2 tháng nay, anh nói công ty không có thu nhập tăng thêm nên lương tháng nào hết tháng ấy, không có dư dả được đồng nào. Nhưng tôi biết, mới hôm qua thôi, anh vẫn giấu tôi chuyển khoản cho em gái 5 triệu đồng để nó mua điện thoại mới.

Cách đây mấy ngày, chị dâu anh lại gọi điện nhắc nhở: “Tết năm nay, chú thím phải cho thằng Sóc về quê ăn Tết đấy nhé. Năm nay, họ ăn Tết to lắm nên chú thím nhớ mua đầy đủ bánh kẹo, thực phẩm về quê…”. Chưa dừng lại ở đó, chị lại nhắn tin nhắc mua bao nhiêu phần quà để mẹ đi Tết người này, người khác. Tôi nghe mà hoa mắt, chóng mặt.

Tôi phải làm sao với cái kiểu thích “đóng cửa đi ăn mày” của chị, em nhà chồng? Thu nhập của anh không cố định nên tôi không có cách nào quản lý được nhưng cứ tiếp tục “cung phụng” họ như thế này, tôi thấy mệt mỏi và ức chế lắm!