“Nếu không vì con gái tôi sẽ tự sát”

Bị vợ đuổi ra khỏi nhà, tôi không biết đi đâu. Cô ấy cung kim ngưu nói bao giờ kiếm ra tiền thì mới được về. Sổ trợ cấp cô ấy giữ, coi như tiền tôi góp nuôi con. Nếu không vì con gái, có lẽ tôi đã lao vào đầu xe lửa để thoát kiếp bất hạnh, chết cho xong chuyện rồi.

Tam su gia dinh tôi năm nay 40 tuổi, hiện là công nhân mất sức về theo chế độ, lương hưu hàng tháng được khoảng 2,5 triệu. Từ khi tôi lấy vợ đến bây giờ cũng được 10 năm, vợ chồng tôi sinh được 1 cô con gái năm nay cháu học lớp hai. Vợ tôi làm kế toán cho một công ty đóng trên địa bàn quận 8, TP.HCM.

Cách đây 3 năm bằng số tiền tích cóp được, vợ chồng tôi mua được căn hộ chung cư 90m2 cách công ty của vợ chừng 10 phút đi bộ. Thú thực đa phần số tiền mua nhà đều là của vợ, tôi chỉ có góp vào một chút ít không đáng kể.

Bước ngoặt cuộc đời tôi phải kể tới từ năm 1995, lúc đó tôi 20 tuổi rời quê từ Quảng Bình vào lập nghiệp ở Vũng Tàu, tôi xin làm bốc vác ở cảng. Hầu như hàng hóa thường về vào đêm và lượng hàng rất lớn nên công việc rất nặng nhọc. Làm ở Vũng Tàu được 2 năm, tôi được anh bạn giới thiệu vào một nhà máy sản xuất ắc quy ở TP.HCM. Công việc ở đây không vất vả như ở Vũng Tàu, thời gian cũng tương đối ổn định, lương bổng cũng tạm đủ chi tiêu cho việc sinh hoạt và thuê nhà trọ.

Khoảng đầu năm 1998, buổi chiều hôm ấy tôi đang ở chỗ làm thì anh bạn chạy đến với bộ dạng hớt hải bảo tôi quay về nhà trọ ngay, toàn bộ khu nhà trọ cháy hết cả rồi. Tôi ù té chạy về thì cảnh tượng hoang tàn không còn một chút gì cả. Toàn bộ quần áo, tư trang lam dep, đồ dung cá nhân, cả số tiền dành dụm để gửi về quê cho gia đình trong mấy năm trời đều đi theo bà hỏa. Từ tối hôm ấy tôi phải ở nhờ nhà bạn, mượn tạm quần áo của bạn để mặc trong 3 tháng.

Sau rồi tôi cũng thuê được một căn phòng ở trong dãy nhà trọ với đủ thành phần lao động. Bên cạnh phòng tôi là một cô bé đen nhẻm cũng ở một mình. Cô ấy học năm thứ 2 Đại học. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng sau lần sang xin mắm, xin muối hay bột giặt xà phòng… chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn.

bất hạnh

Tôi cầm bốn triệu, lang thang khắp Sài Gòn nhưng chẳng biết làm gì cho ra tiền.

3 tháng sau thì chúng tôi yêu nhau. Cuộc sống xa nhà, cùng cảnh ngộ nên để tiết kiệm chi phí chúng tôi trả một phòng và cô ấy chuyển hẳn sang phòng tôi ở. Mối quan hệ  của chúng tôi cũng khá tốt đẹp, mọi chi phí trang trải cho việc ăn uống sinh hoạt tôi đều lo hết. Học phí của cô ấy trong suốt thời gian còn lại đến khi ra trường đêu do tôi đóng góp.

Hồi ấy ở với nhau là một chuyện động trời nên chúng tôi cũng giữ gìn kín đáo. 2 năm sau cô ấy ra trường và được nhận vào công ty nơi cô ấy thực tập. Chúng tôi có một đám cưới nho nhỏ cũng với đầy đủ 2 bên gia đình nội ngoại và bạn bè ở công ty. Sau đám cưới, chúng tôi thuê một ngôi nhà lớn hơn để ở. 2 vợ chồng dự kiến  khoảng 3 năm sau mua nhà nhưng không ai đoán được chữ ngờ.

>>> Đón xem xu hướng thoi trang thu dong 2015

Trong một lần lao động tại nhà máy, tôi bị điện giật, phải nằm viện ba tháng, mất đi 40% sức khỏe. Tôi nhận quyết định nghỉ việc theo chế độ công nhân mất sức, với mức lương hồi ấy là 800 ngàn/tháng. Số tiền ấy chỉ đủ trả tiền thuê nhà, mọi chi phí sinh hoạt của gia đình đều do vợ tôi trang trải.

Tôi nghỉ ngơi ở nhà khoảng nửa năm thì vợ xin cho tôi làm bảo vệ ở một công ty nhỏ.  Công việc của tôi cũng nhàn, phù hợp với một người mất sức. Thường ngày tôi chỉ trông xe, ghi vé, việc trực đêm cũng được anh em trong tổ phân công.

Một thời gian sau, tôi thấy vợ hay trang điểm, phấn son và đứng ngắm vuốt hàng giờ trước gương. Công việc của cô ấy cũng bận rộn hơn. Cô ấy hay phải đi tiếp khách và cũng hay  đi công tác xa nhà có hôm cả tuần mới về. Vợ tôi cũng rất ít khi gần gũi với tôi. Những lần gần gũi, tôi cảm giác vợ tôi coi nó như một nghĩa vụ, cố cho xong.

Con gái tôi đã 7 tuổi, cũng đã đọc khá rành rọt. Rảnh rỗi 2 bố con tôi thường lang thang những hiệu sách cũ mua những quyển truyện về khoa học hay những quyển sách thuốc. Đến giờ đã thành thói quen, cứ hết giờ làm việc là tôi lang thang trên con phố mua lại những thứ cũ kỹ mà người ta vứt bỏ đem về nhà sưu tầm. Bộ sưu tầm của tôi cứ lớn dần theo thời gian. Đầu tiên vợ tôi không nói gì cho đến gần đây vợ tôi luôn khó chịu càu nhàu về việc tôi cứ rước cái “của nợ” ấy về cho chật nhà.

bất hạnh

Nếu không vì con gái, có lẽ tôi đã lao vào đầu xe lửa để thoát kiếp bất hạnh, chết cho xong chuyện rồi.

Một buổi sáng tôi đi trực đêm về thì thấy toàn bộ đồ đạc sách báo của tôi bị bỏ ra ngoài hành lang của chung cư. Lên phòng mở cửa thì thấy con gái đang ngồi khóc. Thấy tôi, vợ hầm hầm bảo rằng nếu anh còn cái sở thích quái đản này nữa thì anh hãy biến đi cùng với chúng, nhà tôi không đủ chỗ để chứa những thứ rác rưởi như vậy.

Tôi lặng người đi không nói nên lời chỉ thấy có 1 cảm giác uất nghẹn trong cổ họng, ôm chặt con gái vào lòng an ủi “Nín đi con, không sao mà, rồi ba sẽ mua cho con nhiều sách mới, rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi mà!”.

Bị vợ đuổi ra khỏi nhà, tôi không biết đi đâu. Cô ấy nói bao giờ kiếm ra tiền thì mới được về. Sổ trợ cấp cô ấy giữ, coi như tiền tôi góp nuôi con. Tôi cầm bốn triệu, lang thang khắp Sài Gòn nhưng chẳng biết làm gì cho ra tiền. Cuối cùng tôi nghe lời một người bạn cũ, ra Hà Nội thử vận may. Hiện giờ tôi làm nghề cắt tóc vỉa hè ở một góc phố thuộc quận Thanh Xuân. Thu nhập hàng tháng không được bao nhiêu tiền nên tôi cũng không chắt chiu gửi về cho con được.

Nếu không vì con gái, có lẽ tôi đã tìm đến cái chết để thoát kiếp bất hạnh, chết cho xong chuyện rồi. Nhưng tôi không muốn con tôi phải chịu thiệt thòi vì mất cha. Tiếp tục sống như thế này khiến tôi chỉ càng thêm buồn tủi và uất ức. Mong bạn đọc gần xa chỉ bảo giúp tôi, tôi phải làm gì để giải quyết những điều bất ổn trong gia đình, cuộc sống bất hạnh này cứ tiếp tục hay phải làm sao?