Tôi có con nhưng không phải con của vợ

Tôi ngài 40 tuổi, là một công chức nhà nước, vợ kém tôi 5 tuổi, cũng là công chức nhà nước. Chúng tôi cưới nhau đến nay đã được gần 20 năm, vợ tôi cũng đã 2 lần mang bầu nhưng cả 2 lần đều thai chết lưu nên phải cắt mất 2 vòi chứng. Mơ ước có một đứa con của vợ chồng tôi rơi vào ngõ cụt, mặc dù chúng tôi đã nhiều lần đi cấy thai, nhưng kết quả không như mong đợi.

Toi co con, nhung khong phai voi vo

Trớ trêu thay, tôi lại là con trai duy nhất trong một gia đình có 5 người con, không những thế tôi còn là cháu đích tôn của dòng họ. Chuyện tôi không thể có con luôn là chủ đề bàn tán, tranh cãi ở quê, áp lực từ họ hàng, từ những người lớn tuổi khiến bố mẹ tôi đau đầu, khổ nhất là bố tôi, đi ăn uống ở đâu họ cũng trêu ông ngoại, vì không có cháu nội, nghe thế bố lại về và đổ lên đầu vợ chồng tôi.

Đọc thêm : blog tam su, truyen tinh yeu

Bố mẹ bắt tôi phải có con, dù là con với vợ hay với bất cứ ai cũng được, miễn là dòng dõi nhà này. Vợ thương tôi, nên nhiều lần nói muốn ly dị, nhưng tôi không đồng ý, để vui cửa vui nhà và an ủi gia đình, vợ chồng tôi cũng xin một đứa con nuôi để vợ chồng chăm ẵm, bế bồng, bận rộn sau giờ làm.

Nhưng gia đình tôi vẫn không chấp nhận vì nó không phải máu mủ của tôi, vợ tôi thì không thể làm mẹ, cô ấy vẫn khuyên tôi đi gửi con bên ngoài, nhưng tôi luôn từ chối.

Cho đến một ngày tôi gặp một người phụ nữ quá lứa, lỡ thì, cô ấy sau khi nghe câu chuyện thì tình nguyện sinh cho tôi một đứa con mà chẳng đòi hỏi điều gì, cô ấy không đòi hỏi một đám cưới, một danh phận, cũng chẳng đòi hỏi tôi phải chu cấp, chỉ mong con được mang họ bố và được nhận họ hàng.

Tôi đã đồng ý và chúng tôi cũng gần gũi nhau vài lần, và cô ấy mang bầu, sinh cho tôi một đứa con trai. Thằng bé rất giống tôi, tôi rất hạnh phúc, bây giờ con tôi đã được gần 2 tuổi, họ hàng, bạn bè tôi đều lờ mờ đoán ra chuyện này nhưng vẫn giấu không cho vợ không biết chuyện này, vì sợ cô ấy bị tổn thương. Đau khổ.

Niềm mong ước của tôi là có một đứa trẻ mang dòng máu của mình và gọi mình là bố đã thành hiện thực. Bố mẹ tôi ở quê bây giờ cũng không còn lo lắng chuyện người nối dõi, nhưng tôi lại cảm thấy thương cho vợ mình và cảm thấy có lỗi với vợ nhiều lắm. Chẳng biết sẽ giấu vợ được đến bao giờ, và khi cô ấy biết chuyện thì mọi việc sẽ ra sao nữa.

Xem thêm những câu chuyen la