Khi say vợ tôi muốn tôi không dùng ” bao “

Chúng tôi yêu nhau và bên nhau khá lâu. Nhưng đến hôm nay tôi quá buồn khi phải nói : “Cô đừng biến tôi thành thằng đổ vỏ”. Tôi hùng hổ chỉ trích vợ vì đã nghĩ rằng biết đâu cô ta lên giường với gã kia rồi về tạo ra cái đêm hôm ấy để có bầu với tôi. Theo : Bao Phu Nu

Tôi và em vốn là bạn học đại học. Hai đứa đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố, từ đồng cảm dẫn đến đồng cảnh rồi yêu nhau. Sau khi ra trường, cả hai đứa đều quyết định trụ lại thành phố. Sau bao tháng ngày vất cả tìm việc cuối cùng cả tôi và em đều đã có một công việc ổn định.

Vậy nhưng trên thành phố giá cả đắt đỏ, tiền thuê nhà trọ điện nước mỗi tháng cũng hết gần nửa tiền lương. Tôi và em quyết định dọn về sống chung để tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Cuộc sống góp gạo thổi cơm chung bắt đầu từ đó.

Em đi làm về sớm hơn tôi và lo cơm nước. Ngày nào từ công ty về tôi cũng được thưởng thức mâm cơm nóng hổi của em. Công việc của tôi tiến triển rất thuận lợi, mới đi làm được 1 năm tôi đã được thăng chức và có khá nhiều bổng lộc. Hai năm sống thử chuyen la tôi và em rất hòa hợp, chưa bao giờ có chuyện to tiếng giận hờn. Thậm chí tôi đã nghĩ chúng tôi là vợ chồng rồi chứ không phải sống thử nữa.

tinh-yeu-blogtamsuvn

Thậm chí tôi đã nghĩ chúng tôi là vợ chồng rồi chứ không phải sống thử nữa. (Ảnh minh họa)

Một lần  thấy em phải lén lút nói dối gia đình là đang sống cùng bạn khi bố mẹ gọi điện tôi mới giật mình và thương em vô cùng.

Cuối năm ấy tôi bàn với em làm đám cưới. Em vui mừng lắm, có lẽ em đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Sau khi bố mẹ hai bên đồng ý, đám cưới nhỏ nhưng ấm cúng của chúng tôi cũng diễn ra ở quê nhà. Dù đi lại xa xôi nhưng cũng khá nhiều bạn bè đồng nghiệp về dự. Nhìn em hạnh phúc tôi cũng thấy ấm lòng.

Sau đám cưới nhờ số tiền tích góp được cộng với bố mẹ hai bên cho và vay mượn thêm một ít, chúng tôi blog tam su đã mua được một căn nhà nhỏ. Chúng tôi chưa sinh con ngay mà bàn nhau kế hoạch thêm 1 năm nữa để kinh tế ổn định thêm đã. Nhiều lần vợ chồng gần gũi tôi đã không thể chủ động phòng tránh nhưng em thì lúc nào cũng nhớ. Cứ gần đến cái giây phút ấy là em lại đẩy tôi ra và bắt tôi phải dùng bao. Có lần tôi trêu vợ:

– Bao giờ anh mới có cảm giác chân thật?

– Chồng cố nhịn đi, 1 năm nhanh thôi mà.

Cuộc sống vợ chồng đang vui vẻ hạnh phúc là thế. Chợt một ngày tôi thấy cợ có những biểu hiện khang khác, thỉnh thoảng cô ấy ngồi buồn một mình. Tôi thấy thế thì hỏi, vợ lại bảo công việc công ty gặp chút rắc rối. Tôi bận tối mắt nên cũng chỉ động viên cô ấy vài câu.

Một hôm đang làm việc, tôi nghe thằng bạn thân gọi điện giọng có vẻ quan trọng:

– Vợ chồng mày dạo này thế nào? Có hạnh phúc không?

– Thằng này sao hôm nay hỏi thế, vợ chồng tao vẫn hạnh phúc.

– Ừ tao cũng nghĩ thế, chắc tao nhìn nhầm. Hôm nay nhìn một người giống vợ mày lắm đi cùng một gã rất đẹp trai.

– Mắt mày chắc hoa rồi.

Sau đó tôi và thằng bạn lại phá lên cười vì cái lần hoa mắt nhìn nhầm của nó. Mấy hôm sau, lúc vừa từ phòng tắm bước ra tôi thấy vợ đang đứng tần ngần đọc tờ giấy gì đó. Tôi hắng giọng rồi trêu vợ: “Á à, bắt quả tang vợ đọc thư của chàng nào nhé, hôm nọ thằng Thắng còn bảo nhìn thấy vợ đi cùng trai đẹp đấy”.

tinh-yeu-2blogtamsuvn

“Á à, bắt quả tang vợ đọc thư của chàng nào nhé, hôm nọ thằng Thắng còn bảo nhìn thấy vợ đi cùng trai đẹp đấy”. (Ảnh minh họa)

Cô ấy vội vã nhét tờ giấy vào túi rồi cất đi và thanh minh: “Hóa đơn của công ty em mà, em suốt ngày ở công ty có ra ngoài đâu, chắc anh ấy nhìn nhầm người rồi”. Tôi chạy đến ôm chầm lấy vợ: “Anh biết là nó nhầm, vợ anh từ trước đến giờ chỉ yêu mình anh thôi mà”.

Tôi bế bổng vợ lên giường, đêm ấy hai vợ chồng có những phút giây thật hạnh phúc. Lúc cao trào tôi bảo vợ đưa bao cho mình nhưng lần này thật lạ cô ấy lại nhất quyết không đưa “bao”, tôi thì cũng hưng phấn chả kìm hãm được nữa. Vậy là lần đó vợ chồng không kế hoạch và có một đêm thật tuyệt.

Mấy ngày sau, Thắng lại gọi điện cho tôi bảo là nhìn thấy vợ tôi đi cùng gã trai đó. Mấy lần liền như vậy tôi cũng bán tín bán nghi lắm, định bụng sẽ về hỏi vợ cho ra nhẽ mới được nhưng em vẫn chối. Một tháng sau vợ báo tin có thai, tôi giật bắn mình.

– Sao lại thế? Chúng mình đã thống nhất kế hoạch rồi cơ mà?

– Do hôm ấy không dùng, không ngờ em dính luôn. Thôi nhỡ rồi thì đẻ cũng được, đăng nào nợ lần cũng sắp trả hết rồi mà anh.

– Liệu sau cái lần đó có lý do gì khác không, cô đừng biến tôi thành thằng đổ vỏ. Tôi phát hiện ra thì cô đừng có trách tôi.

Tôi hùng hổ trỉ trích vợ vì đã nghĩ rằng biết đâu cô ta lên giường với gã kia rồi về tạo ra cái đêm hôm ấy để có bầu với tôi. Sau vài giây khựng lại trước những lời trách cứ của chồng, cô ấy chỉ nói: “Không, nó là con anh mà”.

Tôi vẫn bán tín bán nghi. Và đến khi tôi bảo đưa vợ đi khám thai, cô ấy lại tìm cách từ chối và muốn đi một mình. Tôi đã nghĩ chắc chắn đó không phải là con tôi. Suốt thời gian cô ấy bầu bí, cô ấy đều tự mình đi khám và không cho tôi đi theo. Nhìn cô ấy tiều tụy hơn tôi cũng thương nhưng thật lòng tình cảm đã hết. Nhưng vì nghĩ dù sao cô ấy đã từng là người tôi rất yêu và trân trọng, đã cùng tôi vượt qua bao khó khăn, giờ lại đang bầu bí nên tôi không muốn nghĩ tới chuyện chia tay. Có lẽ sau khi cô ấy đẻ, tôi sẽ quyết định mọi chuyện.

Ngày cô ấy trở dạ tôi đang trên đường đi công tác về. Thực sự tôi đón tin cô ấy sinh cũng rất bình thường vì nghĩ đến giọt máu chắc chắn không phải của mình. Vào đến bệnh viện nhìn thấy tôi mọi người gọi rối rít tôi vào vì vợ đang hấp hối. Tôi lạnh toát cả người, đánh rơi luôn chiếc cặp.

tinh-yeu3-blogtamsuvn

Tôi lạnh toát cả người, đánh rơi luôn chiếc cặp. (Ảnh minh họa)

Cô ấy đã bắt đầu hôn mê sâu, bác sĩ nói với tôi cô ấy bị ung thư và vẫn cố gắng mang thai. Tôi ngớ người. Vợ tôi bị bệnh ư, tại sao tôi không biết điều đó, chưa bao giờ cô ấy nói với tôi.

Xem thêm cách làm bánh flan : cách làm bánh flan

Cô bạn của vợ đưa cho tôi dòng tin nhắn vợ viết vội trước khi đi đẻ: “Đừng giận em anh nhé. Em chỉ muốn đứa con mà vợ chồng mình mong ước có mặt trên cõi đời này nên đã không để anh đi khám thai cùng em. Đúng là em có đi cùng người đàn ông lạ, nhưng đó là bác sĩ anh à. Em cũng không ngờ cái lần muốn cho anh cảm giác chân thật ấy chúng mình lạ có con. Giờ thì em không thể chăm sóc con được rồi. Anh hãy thay em làm chuyện đó nhé, em cảm ơn anh nhiều lắm”.

Tôi gào khóc bên vợ nhưng cô ấy chẳng thể nào tỉnh lại được nữa. Suốt thời gian cô ấy bầu bí tôi đã bỏ mặc vợ mang đứa con trong bụng và chiến đấu với bệnh tật. Tôi là thằng đàn ông khốn nạn mà.

3 hôm sau thì cô ấy ra đi. Tôi đã mắc tội quá lớn với vợ con của mình, giờ ân hận thì đã muộn. Nhìn con thơ mồ côi mẹ khi mới lọt lòng, tôi chỉ còn biết tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng chăm sóc con theo đúng di nguyện của vợ để cô ấy nhắm mắt được yên lòng.